Cảm ơn tác giả Khaled Hosseini
Cảm ơn bản thân vì đã lựa chọn quyển sách này. ##

—–
Mình từng đọc, từng tiếc thương cho những thân phận phụ nữ khổ sở trong những quyển sách. Từ Chị Dậu trong Tắt Đèn, từ Quyên trong Tiểu Thuyết Quyên, từ Trà Long trong Mắt Biếc, đến Marguerite Gautier trong Trà Hoa Nữ và cả Aya trong Một Lít Nước Mắt,..v..v Và còn rất nhiều nhân vật mà mình không thể nhớ tên từ những quyển mình đọc qua.
Nhưng lần này mình tiếc thương cho số phận của Mariam, Laila và cả Aizza nói riêng cũng như thân phận người phụ nữ Afghanisstan nói chung. Thật bất hạnh và đau khổ cùng cực.. Nhưng con người không để mất đi những phẩm chất tốt đẹp của mình. Một quyển tiểu thuyết chân thực mạnh mẽ khiến con người ta phải suy nghĩ rất nhiều.
Washinton Post “Bạn sẽ bị hoá đá để không phải rơi lệ khi đọc câu chuyện này” đó là lời bình phẩm đầu tiên ngay ở bìa sách, làm mình thực sự tò mò. Mình đọc mỗi ngày một ít, đến gần nửa quyển, thế là những đêm có ngày mình phải đọc liên tục hơn tiếng đồng hồ để chạy theo nhân vật. Chạy theo xem cuộc bỏ trốn của họ thoát khỏi một gia đình có một ông chồng tàn bạo và hung hăng nó sẽ có kết quả ra sao. Lại có những đêm gấp vội lại quyển sách vì không dám đọc tiếp vì cuộc sống quá đỗi bất hạnh ở trang tiếp theo.
Hơn nửa quyển sách mình vẫn chưa phải rơi lệ cho đến khi đọc được rằng nhân vật sinh con ở một nơi bẩn thỉu thiếu thốn dụng cụ y tế và họ hay gọi là bệnh viện cho phụ nữ(Tất cả thiết bị y tế, thuốc men đều được trang bị cho bệnh viện nam) Tự dưng mình bật khóc vì quá thương xót cho người phụ nữ. Một lần nửa mình phải khóc vì gần kết câu chuyện, khóc vì một phần kí ức, một phần hy sinh, về tất cả những tổn thương đã qua. Hơn thế nửa là một sức mạnh kiên cường để có thể sống tiếp đến hôm nay của nhân vật.
Một quyển sách có lịch sử, ký ức, lãng mạng, và mạnh mẽ như một câu chuyện ngụ ngôn. Thực sự đây là một quyển sách đáng để được xếp vào một quyển sách nên đọc một làn trong đời.
—-
Mon !